“Tên của mình là Sulli. Sul là tuyết còn Li là hoa lê. Nên có lẽ mình sẽ tái sinh như một bông hoa nhỏ nhưng tràn đầy sức sống mạnh mẽ.”
Tháng 8/2015, SM tuyên bố Sulli chính thức rời f(x) để theo đuổi nghiệp diễn xuất, kết thúc hành trình với nhóm nhạc tài năng. Ngày ấy, fan hâm mộ của (fx) như chết lặng. Rồi thời gian trôi qua, họ buộc phải chấp nhận rằng f(x) hiện tại chỉ còn 4 thành viên.
Thế nhưng, trong suốt 4 năm dài đằng đẵng ấy, họ vẫn mong chờ một ngày được nhìn thấy f(x) hội ngộ, ở một quán cafe, ở một sân khấu chung hay thậm chí ở bất kỳ nơi nào đi chăng nữa.
Chỉ cần là họ, những cô gái từng bên nhau trong suốt những tháng năm của tuổi trẻ ấy.
Nhưng rồi. Niềm mong muốn ấy chỉ còn là nỗi đau đớn nhất của họ, những fan hâm mộ của f(x). Ai oán nhất đó chính là: "Ngày f(x) đủ 5 thành viên lại là ngày đưa tiễn Sulli..."
Cùng sinh năm 1994, Sulli và Krystal được xem là em út của f(x). Trong khi Sulli sở hữu vẻ đẹp đáng yêu, ngây thơ thì Krystal lại sở hữu nét trưởng thành, sang chảnh hơn. Có lẽ vì thế, nhiều người từng nhầm lẫn rằng Krystal hơn tuổi Sulli.
Sulli em còn nhớ, năm ấy Krystal viết cho em lá thư với lời hẹn 20 năm sau có ghi: "Tớ yêu cậu. Thực sự đấy, chúng ta không thể tách rời nhau. Thế nên hãy mãi là bạn thân cho tới khi về già nhé!".
Thế nhưng rồi sau cùng, em lại chẳng thể nào giữa được lời hứa.
Sulli sinh vào tháng 3, em chọn nghệ danh của mình là Sulli với mong ước cuộc đời mình sẽ như đóa hoa lê trắng tinh khiết mạnh mẻ nở bông giữa trời tuyết.
Năm 2012, em nói: "Tên của mình là Sulli. Sul là tuyết còn Li là hoa lê. Nên có lẽ mình sẽ tái sinh như một bông hoa nhỏ nhưng tràn đầy sức sống mạnh mẽ".
10 tuổi, em đã biết thế nào là ống kính máy quay. 10 tuổi em đã phải học cách cười kể cả khi em không vui. 10 tuổi em đã phải học cách nói yêu mến dù em không thích. 10 tuổi em đã phải học cách nói không sao dù em đau đớn.
Làm bạn với em khi ấy là phòng tập, là những bài kiểm tra nhảy, thanh nhạc là những quy tắc của một idol.
Sulli từng không ngần ngại thổ lộ về những giá trị quan của bản thân: "Một trong số những nỗ lực nhằm tìm kiếm bản ngã của tôi là không dò xét ý tứ của người khác. Tôi đã cực kỳ căm ghét bản thân mình khi luôn phải dè chừng ánh mắt người khác từ ngày thơ bé dù đã cố gắng vượt qua nó."
Em lớn lên, xinh đẹp giống như nghệ danh của chính mình, hoa lê nở trong tuyết trắng, lúc nào cũng tinh khôi và đẹp đẽ. Đôi má ửng hồng như trái đào nhỏ, bao giờ cũng cố gắng nở nụ cười thật tươi.
Có lẽ vì thế, năm ấy IU đã từng viết tặng em ca khúc Peach, dành cho cô gái ngọt ngào xinh tươi như một trái đào:
"Đôi mắt tôi cứ dõi theo gương mặt thanh tú ấy
Và tự hỏi rằng sao tôi lại chưa khi nào mệt mỏi vì em
Khi em nở nụ cười với tôi
Tôi thật sự phát điên vì điều đó
Sao em lại xinh đẹp đến nhường ấy đứa trẻ của tôi nhỉ?
Giờ thì tôi biết bày tỏ cảm xúc thế nào đây?
Khi nhìn về em, trái tim tôi lại trở nên tê dại và đớn đau..."
21 tuổi, em yêu một người đàn ông. Người ấy hơn em 14 tuổi. Tình yêu đầu tiên của em trở thành "quái vật" trong mắt nhiều người. Họ - những người chưa từng biết những nỗi đau của em, chưa từng lắng nghe em nói em cần gì, chưa từng biết em phải sống trong sự sợ hãi, khát khao được che chở tới nhường nào.
Họ không biết rằng, cô gái mà lúc nào họ cũng thấy mỉm cười thật ra vô cùng yếu đuối. Từ nhỏ, cô gái ấy đã không có cha bên cạnh. Đến khi mẹ kết hôn với người mới và sinh em trai, cô ấy cũng không thể nào nhận được tình thương trọn vẹn từ mẹ.
Trong suốt những năm tháng trước thành, cô gái ấy cứ lầm lũi tự mình bước đi, lấy nụ cười làm mặt nạ cho cuộc đời mình.
Rồi đến một ngày em mỏi mệt, em dùng sự phản kháng cuối cùng của mình để chống lại dư luận. Em nổi loạn, em điên cuồng, em chọn cách sống quay lưng lại tất cả như cách những đứa trẻ phản ứng lại cha mẹ mình. Tất cả những gì em làm, đơn giản chỉ muốn nhận được sự tình yêu thay vì những lời chỉ trích miệt thị.
Rồi em trầm cảm. Căn bệnh giết em từng ngày, từng giờ, từng phút, từng giây. Em sợ hãi, em vươn tay cầu xin mọi người cứu vớt em nhưng chẳng ai chịu nghe em nói, chẳng ai quan tâm em. Họ quay lại nói với em rằng hãy tự giải quyết lấy việc của bản thân mình.
Em đã sống rất nhiều ngày trong năm với trái tim dường như vỡ vụn không còn một chút sức lực nào cả. Chắc hẳn, Sulli đã nhiều lần tự nói với bản thân rằng: Không sao đâu, mọi chuyệ chẳng có gì đâu.
Thế nhưng, cuối cùng em cũng không thể chống đỡ. Em chọn cách ra đi để giải thoát cho bản thân những đau đớn.
Buồn cười thay, khi em sống họ thay nhau chỉ trích em. Khi em chết họ lại bày tỏ tình yêu với em. Giá như khi ấy, họ nhìn thấy em bất ổn. Họ có thể nói với em rằng: Sulli à, em cứ nghỉ ngơi đi, chỉ cần em an ổn là được. Giá như khi em cần một bàn tay, họ sẽ vỗ về rằng em đã trải qua những tháng ngày vất vả.
Tạm biệt em Sulli, đóa hoa lê tháng 3 rực rỡ. Ở nơi ấy, chẳng ai có thể mắng chửi em được nữa.
"Nơi trời cao xa xôi vời vợi ấy tôi mong người được hạnh phúc an yên
Chốn nhân gian nhuốm màu khổ đau và mỏi mệt này hãy bỏ lại sau lưng và ra đi."
In Heaven - Rocoberry (Cre: Hellorange)
Theo Helino
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét