Mẹ chồng không những không hiểu còn phản ứng mạnh: “Chỉ có chút việc ấy mà cô bảo tôi có thể giết cháu à? Cô ghê gớm, đanh đá vừa phải thôi chứ!”
Tôi nghĩ nhiều mẹ cứ bảo sống không mâu thuẫn với mẹ chồng, chắc hẳn là vì chưa chứng kiến cách các bà chăm cháu, hoặc biết mà cứ ngó lơ đi để lấy lòng mẹ chồng. Vì như trường hợp của tôi đây, không thể chấp nhận nổi cách mà mẹ chồng luôn viện cớ “ngày xưa vẫn nuôi con trai thế, con gái bà cũng đang nuôi cháu như thế, có sao đâu” để áp dụng mọi hành động cổ hủ lên con gái của mình.
Khi con trai tôi được 7 tháng, vì bà giúp việc nghỉ đột xuất, không tìm được người thay thế, tôi mới đón mẹ chồng lên. Dù đã nhắc bà rất nhiều lần, tôi vẫn chứng kiến cách bà nấu cháo cho cháu nguy hiểm đến phát khiếp. Bà cho cả thìa nước mắm to vào bát cháo. Sau mỗi lần ăn xong, hai mép con gái tôi lại đỏ ửng lên mà tôi biết là vì món cháo quá mặn.
Tôi nói khéo, bảo cho trẻ ăn nhiều muối quá sẽ ảnh hưởng đến thận, lâu dài tích tụ các mầm bệnh trong người. Bà chặt chém tôi không nề hà gì: “Ngày xưa còn không có nước mắm trẻ em, tôi nấu cho thằng Thành ăn mỗi bữa cả nắm muối hạt, giờ vẫn cao to khỏe mạnh thế đấy thôi!”. Tôi không biết nói thế nào, đành xin bà bỏ ít đi một chút, ăn nhạt không sao, ăn mặn thì có nguy cơ rõ ràng nên tốt nhất là ăn nhạt thôi.
Những hôm sau bà nấu cháo cho cháu, tôi thấy bà cứ thò đũa khuấy rồi lại đưa lên miệng mút và nếm. Khi cho cháu ăn, từng thìa một bà lại đưa lên miệng thổi, cho vào miệng bà một lần cho nguội bớt rồi mới đút cho cháu ăn. Tôi nhìn mà thấy kinh hãi. Bao nhiêu nguy cơ lây bệnh đang cận kề con mình.
Tôi không thể đừng được, liền chạy lại bảo với mẹ chồng: “Mẹ để con đút cho cháu cho, chứ mẹ đút kiểu này con nhìn cứ thấy ghê ghê!”. Mẹ chồng quay ra dỗi: “Thế ngày xưa tôi còn nhai cơm cho thằng Thành lớn ngần này thì sao? Hay mẹ mày chê bà bẩn?”. Tôi phân trần: “Con không có ý ấy, nhưng trong miệng người lớn tiềm ẩn rất nhiều virus có thể gây bệnh nguy hiểm cho trẻ. Đôi khi một cái thơm thôi cũng có thể khiến trẻ rơi vào tay tử thần, hay sở thích “chấm mồm chấm miệng” cũng có thể khiến trẻ bị chảy máu dạ dày, thực tế có nhiều lắm rồi mẹ ạ!”.
Mẹ chồng không những không hiểu còn phản ứng mạnh: “Chỉ có chút việc ấy mà cô bảo tôi có thể giết cháu à? Cô ghê gớm, đanh đá vừa phải thôi chứ! Cái nhà này đúng là vô phúc khi có con dâu chì chiết mẹ chồng như cô!”.
Nói rồi mẹ chồng tôi nhấc máy gọi điện cho cô em chồng của tôi: “Xuân ơi, mày gọi cho mẹ một cái taxi để mẹ sang chỗ mày. Ở nhà thằng Thành cứ cái đà này chắc mẹ tức đột quỵ mà chết mất!”.
Chỉ 5 phút sau, bà đi thẳng. Tối về nghe chuyện, chồng tôi bắt tôi phải sang nhà cô Xuân ở quận bên cạnh để đón bà về. Tôi vì muốn hòa giải với mẹ chồng, cũng sợ ngày mai không có người trông con cho để đi làm, nên cũng nghe theo chồng.
Nhưng sang đến nơi, tôi thấy mẹ chồng đang lặp lại hạnh động như ban chiều: Vừa đút cháo cho cháu ngoại vừa cho thìa vào miệng bà cho nguội. Cô em chồng tôi không ý kiến gì, còn quay sang bảo tôi: “Sao chị ghê gớm thế? Em thấy việc mẹ đút cháo cho cháu thế có sao đâu? Được mẹ chăm cháu cho là sướng nhất rồi. Bà có thương bà mới ở cùng. Chứ em muốn mẹ ở đây mà phải hi sinh, chấp nhận để mẹ ở bên nhà chị rồi, chị còn muốn bà phải thế nào nữa?”.
Tôi cứng họng không biết phải trả lời thế nào, đành chữa cháy: “Ừ là chị sai. Chị sang xin lỗi mẹ để mời mẹ về!”. Mẹ chồng tôi dỗi mạnh, quay sang nói: “Chị về đi, tôi bẩn thỉu, là mầm mống lây bệnh, sang bên đấy lại lây cho con chị thì khổ ra!”. Và bà quyết định không về nữa, dù tôi có xin lỗi và nói đến thế nào.
Tôi đành về nhà một mình, chồng tôi chửi tôi thậm tệ không thương tiếc. Tôi cảm thấy rối bời, không hiểu phải làm gì để hóa giải được mọi chuyện đây.
Theo Khám Phá
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét