Tôi không thể trách được vợ dù cô ấy đã tước đi cuộc sống của con mình. Bởi lý lẽ cô ấy đưa ra quá thuyết phục.
Đọc bài "Nhìn con gái 2 tuổi ăn cơm trộn đường mà nước mắt tôi chảy dài hối hận còn chồng giận dữ đập bàn bỏ đi trong bất lực" mà tôi xót xa cả lòng". Chị ạ, tôi cũng từng nghĩ như chị, trời sinh voi sinh cỏ, có ai đói mà phải lo. Nhưng vợ tôi lại nghĩ khác và tôi vừa bị mất đứa con đầu lòng rồi.
Tôi và N bên nhau 2 năm nay. Chúng tôi đều làm công nhân trong một khu công nghiệp nên mức lương có giới hạn. Nếu tháng nào tăng ca nhiều thì may ra chúng tôi còn dư dả một chút, còn không thì cũng túng thiếu lắm. Hiện tại, chúng tôi vẫn đang ở trọ và tằn tiện hết sức có thể để mua được nhà.
Hồi mới cưới, tôi có bàn với vợ việc sinh con. Tôi nói dù khổ nghèo môt chút mà có đứa con trong nhà, bi bô tập nói thì cũng vui. Đi làm về mệt, có con chạy ra ríu rít nói cười là bao nhiêu mệt mỏi tan biến hết.
Nhưng vợ mắng tôi điên rồ. Cô ấy thẳng thắn nói sẽ không sinh con khi kinh tế khó khăn. "Muốn có con thì trước hết phải có nhà, có xe, ổn định cuộc sống. Sinh con ra rồi làm khổ con, để con thua thiệt bạn bè thì tốt nhất đừng sinh". Vợ tôi tuyên bố cứng như thế.
Cô ấy thẳng thắn nói sẽ không sinh con khi kinh tế còn khó khăn. (Ảnh minh họa)
Nhưng tôi lại không nghĩ vậy. Tôi thấy nhiều người nghèo hơn mà vẫn có con, vẫn sống bình yên thì có sao? Nghĩ thế, tôi quyết định dùng mọi cách để vợ có thai. Khi thì tôi giả vờ say bí tỉ, không chịu dùng bao cao su. Khi thì tôi lén chọc thủng bao cao su. Nhưng vợ tôi lại lén tôi uống thuốc tránh thai hàng ngày nên tôi vẫn không có cơ hội làm bố.
Mỗi lần nhìn người khác bế con, nựng con, tôi lại thấy thèm thuồng. Cách đây gần 1 tháng, tôi bàn với vợ đi du lịch đổi gió. Và chúng tôi đã quan hệ mà không dùng đồ bảo hộ lẫn uống thuốc. Tôi đã chắc mẩm mình sẽ nhận được tin vui. Không ngờ vợ tôi vẫn cứ bình thản đi làm.
Chiều nay, vợ về nhà trong tình trạng da tái xanh, mắt trũng sâu dáng vẻ đầy mệt mỏi. Tôi tưởng cô ấy ốm nên hỏi thăm nhưng vợ cứ gạt tôi ra, bảo là nằm nghỉ một lúc là hết. Thấy vợ như vậy, tôi chỉ biết âm thầm đi nấu bữa tối.
Nấu xong, vào gọi vợ dậy ăn cơm thì thấy cô ấy đã ngủ, túi xách của vợ ném ngay chân giường nên tôi cầm lên định cất cho vợ. Đúng lúc đó thì thấy điện thoại của vợ trong túi rung lên, tôi lấy ra xem, chỉ là tin nhắn khuyến mãi. Nhưng khi kéo khóa túi thì tôi thấy một tờ giấy kẹp trong ví.
Cô ấy nói không sai nên tôi không trách được vợ. (Ảnh minh họa)
Đó là tờ hóa đơn thanh toán tiền phẫu thuật của một phòng khám tư. Và nội dung bên trong là tiểu phẫu hút điều hòa kinh nguyệt. Lục tiếp trong túi thì thấy một tờ siêu âm thai 4 tuần.
Tôi cầm 2 tờ giấy mà giận run người, gọi vợ dậy ngay lập tức và ném tờ hóa đơn vào mặt cô ấy cùng trách cứ tại sao làm điều này?
Cô ấy trấn tĩnh hỏi tôi: "Anh đã dành đụm dược bao nhiêu tiền rồi? Anh có mua được nhà chưa? Anh muốn con anh sống trong căn nhà của nó hay sống chui rúc trong căn nhà trọ chật hẹp, nóng bức này? Anh muốn con được ăn ngon mặc đẹp hay mặc đồ đi xin, ăn cơm rau dưa qua ngày? Vợ chồng mình còn túng thiếu thì phải phấn đấu trước, khi nào kinh tế dư dả, có thể lo cho con tốt nhất thì hãy sinh con. Làm cha mẹ, đừng để con phải khổ mình vì nghèo".
Tôi nín lặng trước những lời vợ nói. Cô ấy nói không sai nên tôi không trách được vợ. Nhưng tôi thấy bất lực, chán chường. Mọi người ạ, thật tâm tôi vẫn muốn sinh con dù chưa mua được nhà. Nhưng tôi cũng phân vân những gì vợ nói. Theo mọi người, tôi có nên bàn với vợ lại việc sinh con không?
THEO HELINO
Xem link gốc Ẩn link gốc https://ift.tt/2XVIa4R
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét