AnhTháng 11/1854, chuyến tàu đặc biệt lần đầu khởi hành từ London tới vùng nông thôn Surrey với những chiếc quan tài và hành khách mặc đồ tang.
Điểm đến của chuyến tàu đặc biệt này là nghĩa trang Brookwood, gần Woking, thị trấn ở vùng nông thôn Surrey của Anh. Những người đầu tiên được chôn cất tại đây là cặp song sinh chết non của người phụ nữ ở phố Ewer, khu Southwark. Hai em bé được chôn trong phần mộ vô danh theo quy định, do người thân không có khả năng chi trả thêm phí dịch vụ.
Những người đưa tang phải trải qua chuyến đi khứ hồi dài 75 km để chôn cất người thân do dân số ở thủ đô London khi đó tăng vọt lên 2,5 triệu người. Dù có hàng trăm khu nghĩa trang, thủ đô Anh vẫn hết còn chỗ chôn cất. Nhà thờ St. Martin với diện tích hơn 10.000 m2 đã tiếp nhận 14.000 thi thể trong vòng 10 năm. Một hầm mộ ở nhà thờ trên đường New Kent có tới 2.000 quan tài chất lên nhau.
William Chamberlain, người đào mộ tại nhà thờ St. Clement, năm 1842 từng nói với ủy ban Hạ viện Anh rằng khu chôn cất nhiều thi thể đến nỗi ông không thể đào mộ mới mà không phải phá mộ cũ. Việc xây dựng một khu nghĩa trang mới ở ngoại ô London là yêu cầu cấp bách khi đó.
Năm 1851, quốc hội Anh thông qua Đạo luật về chôn cất người chết ở thủ đô, mở đường để công ty London Necropolis được thành lập vào năm sau nhằm tạo ra nghĩa trang mới Brookwood.
Nhưng khoảng cách 37 km giữa London và Brookwood có nghĩa cỗ xe tang do ngựa kéo truyền thống phải mất tới 12 tiếng để hoàn thành chặng đường. Dù Brookwood là giải pháp cho tình trạng quá tải, vận chuyển linh cữu tới đó cũng là bài toán cần tìm câu trả lời.
Tình cờ là tuyến đường sắt mới mở South West Main Line chạy qua bên cạnh nghĩa trang Brookwood. Ý tưởng đưa tang bằng tàu hỏa được đưa ra nhưng ban đầu vấp phải nhiều ý kiến phản đối.
Công ty đường sắt London and South Western Railway (LSWR) khó chịu về ý tưởng hành khách của họ phải ngồi trong các toa được dùng để chuyển quan tài. Giám mục London Charles Blomfield phát biểu trước ủy ban Hạ viện rằng "sự hối hả và nhộn nhịp" của ngành vận tải đường sắt "không phù hợp với sự trang trọng của đám tang".
Giải pháp cuối cùng được đưa ra là thiết lập chuyến tàu Necropolis riêng biệt cho dịch vụ tang lễ. Linh cữu được để tách biệt phía sau toa chở người đưa tang.
Khách hàng có thể chọn dịch vụ hạng nhất, hạng hai và hạng ba tùy theo điều kiện. Hạng nhất cho phép các gia đình tự chọn địa điểm trong nghĩa trang và có thể chi thêm tiền để dựng bia tưởng niệm. Dịch vụ này khi đó có giá 3 bảng Anh, tương đương khoảng 270 bảng ngày nay (hơn 330 USD).
Hạng hai sẽ bị hạn chế lựa chọn địa điểm chôn cất nhưng có giá rẻ hơn, khoảng 1 bảng Anh (hơn 100 USD ngày nay). Hạng ba dành cho đám tang của người nghèo và người được chôn cất bằng chi phí của giáo xứ.
Văn phòng, nhà ga, nhà xác và nhà nguyện của London Necropolis Railway (LNR) được đặt ở đường Westminster Bridge, London. Chuyến tàu khởi hành từ thủ đô London mỗi ngày vào 11h35 và đến nghĩa trang vào 12h25. Vào các ngày chủ nhật, tàu chạy sớm hơn một chút. Khi tới Brookwood, một đội ngựa đen hỗ trợ kéo linh cữu vào nghĩa trang.
Chi phí dịch vụ được ấn định theo đạo luật thành lập công ty London Necropolis và không thay đổi suốt 85 năm đầu trong tổng số 87 năm vận hành.
LNR tiếp tục vận hành tới Thế chiến II, khi nhà ga bị không kích vào đêm 16/4/1941. Đường ray và các tòa nhà đều bị phá hủy.
Sau chiến tranh, dịch vụ đưa tang bằng tàu hỏa này không nối lại hoạt động, khi loại xe tang cải tiến từ ôtô đã trở nên phổ biến và thuận tiện hơn.
Ngày nay, nhà ga ở đường Westminster Bridge vẫn còn, nền đường sắt ở nghĩa trang Brookwood cũng được giữ nguyên. Công ty đường sắt quốc gia Anh về sau lắp lại một đoạn đường ray tại Brookwood để kỷ niệm dự án này.
Thanh Tâm (Theo BBC)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét